Có một con quạ cắp một miếng thịt bay từ trên cây xuống. Bay theo phía sau nó là một loạt những bạn đồng loại. Chúng vội vã đáp xuống đất, con nào con đấy cũng tỏ vẻ hết sức lo lắng, bất an, tức giận.
(hieuhoc_hieuhoc): Nhớ ngày còn đi học phổ thông quen thuộc quá với quần đen áo trắng rồi. Bây giờ vào đại học là Sinh viên được tự do trong những bộ đồ “teen” một chút, thoải mái một chút thì sao nhỉ?
(hieuhoc_hieuhoc.com): Một người Việt Nam không thua một người Nhật, nhưng 3 người Nhật thì hơn xa 3 người Việt Nam. Tinh thần cá nhân chủ nghĩa đã làm yếu hẳn sự tiến bộ của một tập thể nói chung và của cá nhân từng sinh viên Việt nói riêng.
Hãy tự hỏi mình 6 câu hỏi dưới đây và bạn sẽ sống hạnh phúc hơn. Bạn không tin ư? Vậy thì cũng đáng để bạn thử tự vấn đấy. Nào, bắt đầu nhé!
(hieuhoc_hieuhoc.com): Sau một mùa hè với bao nhiêu niềm vui và những thay đổi nhỏ, trở lại với trường lớp, bạn bè là một niềm vui lớn với tôi cũng như mọi người. Những cái bắt tay, những nụ cười của bạn bè mang nhiều lắm những yêu thương! Năm nay, chúng ta học năm cuối…
Tôi có một người bạn tên Monty Robert, hiện là chủ nhân của một trại nuôi ngựa ở San ysidro. Anh đã cho phép tôi dụng nhà của anh để tổ chức những buổi gây quỹ nhằm tài trợ các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do thanh niên thực hiện.
(hieuhoc_hieuhoc.com): Con đã là sinh viên được 1 tuần rồi đây! Chờ cho mọi thứ ổn định con mới viết thư cho bố mẹ để bố mẹ cảm thấy yên tâm khi “bé con” của mẹ xa nhà. Con gái mẹ đã bắt những ngày tự lập để học tập.
Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là quan trọng nhất đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: “Không phải thế. Có rấ nhiều người bị điếc trên thế giới này con ạ. Nhưng con cứ tiếp tục suy nghĩ về câu đố, sau này mẹ sẽ hỏi lại con”.
Một cậu bé nhìn thấy một cái kén của con bướm. Một hôm cái kén mở ra một khe nhỏ, cậu bé ngồi yên và lặng lẽ quan sát con bướm trong vòng vài giờ khi nó gắng sức để chui qua cái khe nhỏ ấy. Nhưng có vẻ như nó không đạt được gì cả. Dường như nó đã gắng hết sức và không thể đi xa hơn, nên nó dừng lại.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.